TRƯỜNG
THCS THANH LIỆT
THƯ VIỆN
BÀI GIỚI
THIỆU SÁCH
Thời gian: Ngày 05 tháng 02 năm 2023
Địa điểm:
Dưới cờ
Chủ đề:
“Vươn tới tương lai”
Tên sách: “Viết lên hy vọng”
Mã Sách:
Người thực hiện:
Học sinh Lớp 7A3
Số người tham dự: [1960]
Kính
thưa các thầy cô giáo và các em học sinh, hôm nay chúng em xin giới thiệu tới
các thầy cô và các bạn học sinh cuốn sách “Viết lên hy vọng”
Cuốn
sách như là một người thầy, người cô vậy. Nó ươm mầm cho bao thế hệ, mang đến
những hành trang tri thức cần có giúp con người xây dựng một thế giới ngày càng
lớn mạnh và phát triển . Nhận thức được tầm quan trọng to lớn của việc đọc
sách, ngày hôm nay, lớp 7A3 chúng em tham gia cuộc thi giới thiệu sách nhằm lan
tỏa thông điệp “Một cuốn sách hay cho ta một người bạn tốt. Một người bạn tốt
cho ta một điều hay”. Cuốn sách chúng em lựa chọn và cũng là cuốn sách mà chúng
em thấy tâm đắc nhất đó chính là quyển “Viết lên hy vọng” – cuốn nhật ký làm
rung chuyển nền giáo dục Mỹ.
Cuốn sách “Viết lên hy vọng” được
viết bởi ngòi bút của nhà văn Erin Gruwell và những nhà văn tự do khác, xuất bản
vào năm 2017. Sách gồm 460 trang, dày 21cm. Nhan đề của cuốn sách “Viết lên hy
vọng” thể hiện cho những khát vọng, những ước mơ của lứa tuổi học trò - những
điều mà các em nhỏ của lớp cô Erin Gruwell viết lên trong những cuốn nhật kí bé
nhỏ của chúng. Những hoài bão, những tâm tư, tình cảm, cảm xúc của những đứa trẻ
đều được hóa thành những dòng chữ trong cuốn nhật kí. Nhờ đó, cô giáo Erin
Gruwell và những học sinh của mình có thể thấu hiểu và gần gũi với nhau hơn. Những
lời văn giàu tình cảm, nhẹ nhàng, lưu loát và giàu giá trị nghệ thuật đã khiến
cho cuốn sách từ những dòng nhật kí bình thường mà các em học sinh viết ra nay
đã trở thành một tác phẩm kiệt tác, sống động và quyến rũ, có sức lan tỏa làm
rung chuyển nền giáo dục Mỹ.
Vào
năm 1994, cô Erin Gruwell – một giáo viên Ngữ văn mới 23 tuổi và tràn đầy ý tưởng
– về dạy học tại trường Wilson , Long Beach , Carlifornia. Như bao người thầy,
cô giáo khác, cô phải đương đầu trước những học sinh cá biệt, nghịch ngợm. Ban
đầu, cả lớp cùng nhau chống đối cô bằng cách luôn quậy phá, không làm theo lời
cô. Với lòng yêu nghề, cô không hề đầu hàng mà quyết tâm rằng mình sẽ chiến thắng
được những nghịch cảnh tồi tệ tại lớp học của cô, đưa những học sinh cá biệt của
lớp được có cơ hội học tâp bình đẳng như mọi đứa trẻ khác trong lớp, không bị
phân biệt đối xử. Một ngày, cô vô tình phát hiện ra rằng những học sinh của
mình không hề biết tới cuộc tàn sát người Do Thái của phát xít Đức và các nước
cùng phe trong Thế chiến hai, nhưng dường như chính các em đang là những nạn nhân của những cuộc chiến khác. Tuy nó không
được trực tiếp công bố nhưng đó cũng là một cuộc chiến không kém phần đau
thương và thống khổ. Đó chính là cuộc chiến về phân biệt đối xử.
Vì
thế, để giúp những học sinh của mình có thể hiểu rõ hơn về vấn đề này, cô đã giới
thiệu cho cả lớp hai cuốn nhật kí nổi tiếng thể giới. Đó chính là hai cuốn nhật
kí của Anne Frank – cô bé nạn nhân của cuộc tàn sát người Do Thái trong Chiến
tranh thế giới thứ hai và Zlata Filipovic – một người thiếu nữ viết về cuộc đời
của mình trong một cuộc chiến khốc liệt ở Sarajevo. Cả hai đều có nét tương đồng
là kể về những sự khốc liệt , đáng sợ và nguy hiểm của những cuộc chiến. Từ những
nét tương đồng giữa Anne và Zlata với các học sinh của mình mà người cô giáo trẻ
đã truyền cảm hứng cho các em có thể bắt đầu viết nhật kí về một cuộc sống đầy
rẫy bạo lực, vô gia cư, phân biệt chủng tộc, bị lạm dụng, tệ nạn,…của các em.
Và từ những dòng nhật kí đó, Erin Gruwell dần thấu hiểu được hoàn cảnh riêng của
từng bạn, cô đã tìm mọi cách giúp các em lấy lại được tự tin vào chính bản thân
của mình, niềm tin rằng các em cũng có thể trở thành những người tốt góp ích
cho xã hội, rằng các em không những có thể thay đổi tương lai của chính bản
thân mình mà các em còn có khả năng thay đổi thế giới – một thế giới bình đẳng,
yêu thương hơn.
“Hôm
nay, trong lớp học của cô Gruwell, mình đã nhận ra rằng dù vỏ có khác nhau thì
hạt đậu vẫn chỉ là hạt đậu. Có loại ngon hơn, có loại tươi hơn, nhưng suy cho
cùng, chúng đều là hạt đậu. Phương châm của cô Gruwell “Đừng đánh giá hạt đậu
qua vỏ ngoài của nó, hãy đánh giá bằng lớp bên trong nó” thực sự rất có ý nghĩa
đối với mình. Chỉ cần vẫn còn là con người, mình không cần phải lo lắng về điều
người khác nói. Vì suy cho cùng, tất cả mọi người đều như nhau!” (Trích Nhật
kí 17). “Đừng sợ bạn là cái gì vì tất cả những gì bạn có thể chỉ là
chính bạn! Bạn không thể là cái gì khác ngoài bạn, vì thế hãy là bạn khi tốt nhất,
bạn hoàn toàn có thể”. (Trích Nhật kí 88) Đó là những dòng cảm
nhận của các em qua những trang nhật ký. Nội dung sách chỉ đơn thuần là những
trang nhật ký của những bạn học sinh, thoạt nhìn có vẻ chẳng có gì đặc biêt.
Nhưng những dòng nhật ký ấy đã ghi lại một cách chân thực cuộc sống, suy nghĩ,
tâm tư của các bạn trẻ ấy, những người đang phải đối mặt với biết bao vấn đề cản
bước mình. Bằng việc viết ra những tâm sự, các bạn đã trải lòng, đã thấu hiểu
chính mình hơn, từ đó giúp Erin Gruwell thắt chặt mối dây liên hệ giữa cô và học
trò. Một trong những điều quan trong nhất của một nền giáo dục không phải là nối
liền mọi khoảng cách giữa học sinh và giáo viên hay sao? Đó chính là điều mà
“Viết lên hy vọng” đã làm được.
Bằng
nhiều hoạt động ý nghĩa như đi thăm bảo tàng về cuộc thảm sát người Do Thái, đi
xem phim, xin tài trợ để các em có dịp đến thăm thủ đô Washington, thành phố
New York…, Erin Gruwell đã khiến ban đầu là cả trường, sau đó là giới truyền
thông và cả nước Mỹ phải kinh ngạc vì những gì cô và các học sinh của mình đã
làm được. Những nỗ lực của cô cũng được đền đáp khi cuốn sách “Viết lên hy vọng”
tập hợp chính những trang nhật ký của cô và các em được xuất bản và làm rung
chuyển cả nền giáo dục Mỹ lúc đó. Từ lần đầu tiên xuất bản (1999) cho tới nay,
cuốn sách liên tục được tái bản và là cuốn sách bán chạy trên New York Times.
Với
nghệ thuật miêu tả, cách kể truyện sinh động, phong phú và hấp dẫn nhưng không
kém phần kịch liệt, thú vị mà cuốn sách đã giúp thay đổi nền giáo dục nước Mĩ.
Không còn xuất hiện những sự kì thị,
phân biệt chủng tộc hay kì thị mọi người trong lớp. Ai trong chúng ta đều được
quyền đối xử bình đẳng. Nelson Mandela đã từng nói: “Không ai sinh ra căm ghét
người khác bởi màu da, xuất thân hay tôn giáo. Con người phải học đề hận thù và
nếu họ có thể học được hận thù, họ cũng có thể được dạy biết yêu thương, vì
tình yêu thương đến với trái tim con người tự nhiên hơn là thứ tình cảm đối lập
với nó”. Cô giáo trẻ đã chứng minh được cho các học sinh cá biệt đó thấy rằng
cô đến với các em bằng sự quan tâm thật sự, muốn các em trở thành những con người
có ích đối với bản thân mình trước tiên. Và đến nay, những dòng viết hy vọng đó
đã và đang trở thành những món quà quý báu cho những ai đang rơi vào tuyệt vọng.
Cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến được tới trái tim.
Đây là một cuốn sách đáng để chúng ta
tìm mua, đọc và trả nghiệm. “Viết lên hy vọng” đã truyền tải những giá trị tốt
đẹp, nhân văn sâu sắc. Cuộc sống như là một bức tranh vậy, nó được tạo nên bởi
những màu sắc riêng biệt, khác nhau của từng người, vì thế nên đừng kì thị những
điều khác biệt của người khác. Mong sao cuốn sách này cũng sẽ trở thành động lực,
trở thành ngọn đuốc soi đường giúp sợi dây liên kết giữa thầy và trò ngày càng
bền chặt,thấu hiểu hơn. Và biết đâu, cuốn sách sẽ truyền cảm hứng để thầy trò
trên mọi miền nước Việt chúng ta cùng viết nhật ký và tạo nên những điều kỳ diệu
như cô Erin Gruwell và các học sinh của mình đã làm được. Hãy ngồi cạnh cửa sổ
và mở cuốn sách, trải nghiệm và cảm nhận như một độc giả thực thụ, cuốn sách chắc
chắn sẽ khiến mọi người cảm thấy cuộc đời này sẽ thật tươi đẹp biết bao khi ta
biết yêu thương và được yêu thương.
|
XÁC NHẬN CỦA BAN
GIÁM HIỆU
PHÓ
HIỆU TRUỞNG
Trần Thị Thanh Tình
|